HIU HẮT MỘT CHIỀU THU
Tình rời bến bạc lòng bên huyệt mộ
Cõi trăm năm nghịch lộ bước đi về
Bánh xe đời xuôi ngược chốn sơn khê
Ngày nhắm mắt bỏ thề xưa chẳng nói
Sóng trần gian mạch nhồi tim đau nhói
Cuộc nợ nần còm cõi bến chiều phai
Buổi từ ly đơn giản cổ quan tài
Cùng ngọn lửa mong đầu thai kiếp khác
Người chẳng về khu vườn xưa xào xạc
Lá thu rơi mây gác nắng hiên đầu
Cuộc nổi chìm mưa ướt rã tình ngâu
Ngày hờ hững mây sầu xao ngọn sóng
Mặt trời lên ai vừa buông bỏ mộng
Căn nhà quen tình bỗng vắng đêm rồi
Chiếc lá buồn rơi giữa sóng chao trôi
Sầu thế kỷ rã rời trong cõi chết
Giọt lệ rơi tiễn đưa chiều ly biệt
Cõi nhân sinh chẳng biết khóc hay cười
Lệ ngậm ngùi tiếc nuối tuổi đôi mươi
Làn khói mỏng đưa người xa bến mộng ./.
LCT 15/O9/2O21
BÀI HOẠ :
*****
Mộng Hoài Nhân
NHẬT MỘ ĐỒ TRƯỜNG.
Thuyền viễn xứ ở bên bờ nhật mộ.
Đường công danh hoạn lộ ngõ quên về.
Tình quê nhà lối ngược dặm nhiêu khê
Nhớ bóng Phượng ngày xưa sầu lại nói
Niềm trăn trở để nhồi lòng thêm nhói
Giũ bụi đường bên cõi tạm hồng phai.
Sợi nắng thêu cho đẹp bước nhân tài.
Đời trăm tuổi đi đầu thai cảnh khác.
Gió mùa thu cuốn lá rơi xào xạc.
Nhìn trăng thu còn gác đỉnh non đầu.
Cảnh dương tà lã chã giọt mưa ngâu.
Thêm áo não gieo sầu trên đọt sóng.
Ánh bình minh sẽ ngời trên ngõ mộng
Về thôn xưa hoa bỗng thắm sương rồi.
Thuyền xa mờ lướt sóng kẻo chiều trôi.
Trăng cổ độ xa rời cho đến chết.
Có đau thương mới thấy sầu xa biệt.
Bão tan đi mới biết nụ hoa cười.
Sống chan hòa như cái thuở đôi mươi.
Nơi lối cũ chúc hai người dệt mộng.
Mộng Hoài Nhân.
15/10/2021
*****
Trần Đình Tấn
CHỈ CÒN NẮM TRO TÀN
Nắm tro tàn vất vưởng tìm nấm mộ
Lệ trào tuôn nơi chỗ ở đưa về
Không một lời trăn trối những nhiêu khê
Đời bỏ lại lắm ê chề nghẹn nói
Người đi rồi đêm tủi buồn nhang khói
Tiếng cầu kinh mòn mỏi phấn nhạt phai
Linh hồn ai tay trắng chẳng gia tài
Không hứa hẹn để rồi mai nơi khác
Buổi thu tàn nghe lá rơi xào xạc
Cảnh nhà tan đã khác bữa ban đầu
Ta ôm buồn với những giọt mưa ngâu
Ngày Đông tới chuỗi cơn sầu dậy sóng
Thế là hết đâu còn gì ước mộng
Lầu hạnh phúc mãi trống rỗng mất rồi
Chỉ lục bình theo con sóng nổi trôi
Dạt về biển nơi phương trời mặn chết
Chiếc khăn tang thay nói lời vĩnh biệt
Bạc vàng đầy chẳng biết ngậm hay cười
Cõi trần gian sống chỉ được đôi mươi
Đời là vậy nhưng lắm người mơ mộng
*****
Phượng Phượng
SẦU BIỆT LY
Đêm lạnh lẽo ta ngồi bên nấm mộ
Gió đong đưa mà độ bóng ai về
Nghĩ cuộc đời sao lắm nỗi nhiêu khê
Tình mấy thuở câu thề chưa dám nói
Đã bao thu giữa buồng tim đau nhói
Đời lạnh lùng như ngọn khói mờ phai
Nước mắt rơi khi nhìn chiếc quan tài
Đưa người đến cuộc trùng lai kiếp khác
Bóng trăng soi lá thu đêm xào xạc
Mưa sao giăng nhoà nhạt bến giang đầu
Tình chợt buồn mây phủ tím bờ ngâu
Làn gió xoáy chân cầu reo đợt sóng
Tình rẽ lối coi như tàn cuộc mộng
Người ra đi bỏ trống bến tương rồi
Ngọn sóng buồn vời vợi cuốn tình trôi
Người để đó mảnh đồi hoang đất chết
Lối trăng quê không một lời từ biệt
Đêm hoang vu nào biết tiếng ai cười
Kẻ lạc loài ngồi khóc tuổi đôi mươi
Sầu đã chết bên đời xa giấc mộng/
NPP 15/10/2021
*****
Nguyễn Gia Khanh
TRẢ HẾT CHO NGƯỜI
Ta đã trót ru người câu ngưỡng mộ
Vần thơ yêu làm hoan lộ đêm về
Chạnh bên đời còn lắm nỗi nhiêu khê
Đành mượn bút khơi thề chưa kịp nói
Kỷ niệm ấy cấu gào tim thêm nhói
Ta dỗ lòng nương náu cõi tình phai
Trước đài trang ta thẹn gã bất tài
Đào mộng chốn thiên thai giành kẻ khác
Soi gương cũ gã tình si phờ phạc
Đếm thời gian đà nhuốm bạc trên đầu
Thu chưa về lối đã sụt sùi ngâu
Biển vẫn lặng mà lòng sầu dâng sóng
Xin hành khất trong mơ tìm hương mộng
Bến Trần Châu ta bỗng chậm chân rồi
Mảnh tình đầu thả rơi xuống dòng trôi
Vành tang quấn rũ rời dường thu chết
Tri âm hỡi từ nay đành cách biệt
Tiễn ngày xưa ta chỉ biết gượng cười
Tưởng xuân thì đã chín trọn mười mươi
Nay trả hết cho người tình trong mộng ./.
Nguyễn Gia Khanh 15/1O/2O21
*****
Sầu Riêng
PHÍA CUỐI MỘT CUỘC TÌNH
Mộng trần lỡ duyên vùi trong cổ mộ
Bởi trăm năm hàn lộ chẳng quay về
Bước phân kỳ cách lạc nẻo sơn khê
Đêm buồn thả câu thề không kẻ nói
Tình khép dở cho lòng ta quặn nhói
Bóng trăng gầy một cõi úa dần phai
Chốn dương gian sao biết rõ vận tài
Sầu mộng ái thiên thai rời bến khác
Đêm muộn trải bóng hình ai gầy rạc
Phút từ ly nay gác niệm thương đầu
Duyên lụi tàn trở gót giữa mùa ngâu
Bến xưa gợi trăng sầu lay nhịp sóng
Giờ xa cách cho đường hai lối mộng
Mối lòng trao nay bỗng nhạt phai rồi
Cũng bởi tình chợt đắm lại nhòa trôi
Rồi men ái rụng rời xuân muộn chết
Còn đâu nữa dấu yêu đành viễn biệt
Lối không nhau ai biết đến câu cười
Vạn kỷ sầu ngăn cách rõ mười mươi
Tình xa khuất hai người hai lối mộng.
Sầu Ri1êng: 15/1O/2O21