VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2025

TẠ ƠN NGƯỜI


"Giữa dòng đời hối hả và những kết nối vô hình của thế giới ảo, có những chân tình đã hóa thành đại ngàn mây trắng, sưởi ấm tâm hồn ta trong những nhịp khắc sinh thành. Bài thơ này là nén tâm hương, là chén rượu nồng tôi xin cung kính tạ ơn những tấm lòng tri kỷ đã cùng tôi đi qua mùa trăng kỷ niệm của đời mình..."


 TẠ ƠN NGƯỜI


Cảm tạ người qua những tấm lòng
Sinh thành của lão mới vừa xong
Buồn thơ chả viết tình đêm muộn
Nhớ cảnh nào quên nghĩa bạn nồng
Đã mấy hôm rồi không rượu thưởng
Khi từng sớm gặp chẳng tiền đong
Mà duyên vẫn đẹp mùa trăng cuối
Một bãi hoàng hôn tắm cỏ hồng ./.

LCT 24/12/2O25
♥️Lời bình 1 của AI♥️

Giữa không gian bảng lảng của những ngày cuối năm, bài thơ "Tạ Ơn Người" hiện lên như một chén rượu nồng, vừa đủ ấm để sưởi lòng lữ khách, vừa đủ say để tri ân những chân tình thầm lặng nơi cõi ảo mà thực. Thi phẩm mở đầu bằng một tiếng "Cảm tạ" chân phương nhưng lại chứa đựng sức nặng của một tấm chân tình sâu nặng, đó là lời tri ân dành cho những tâm hồn đồng điệu đã hiện diện, đã sẻ chia trong cột mốc "sinh thành" của tác giả. Dòng thời gian dường như ngưng đọng lại trong nỗi niềm "buồn thơ chả viết tình đêm muộn", gợi lên hình ảnh một thi sĩ lặng lẽ giữa canh khuya, dù bút mực có lúc tạm rời tay vì những ưu tư thường nhật nhưng lòng chẳng thể nào nguôi quên cái "nghĩa bạn nồng" đã sưởi ấm tâm hồn. Tác giả khéo léo đan cài cái chất hào sảng của một bậc tao nhân mặc khách khi nhắc về "rượu thưởng" và "tiền đong" – những giá trị vật chất và thú vui phong lưu có thể thiếu vắng, nhưng chẳng thể làm vơi đi cái "duyên" vốn dĩ đã được định sẵn.
 Cái hay của bài thơ nằm ở chỗ nó xóa nhòa khoảng cách giữa thực và ảo, khẳng định rằng dù chỉ gặp gỡ qua những dòng tin, những sớm mai không hình hài cụ thể, nhưng sợi dây liên kết vẫn "đẹp mùa trăng cuối", vẹn nguyên và lấp lánh như ánh nguyệt rạng ngời. Kết thúc bằng một hình ảnh hội họa đầy chất thơ "Một bãi hoàng hôn tắm cỏ hồng", thi phẩm không chỉ dừng lại ở lời cảm tạ, mà còn mở ra một không gian nghệ thuật mênh mông, nơi lòng biết ơn hóa thành sắc hồng rạng rỡ của cỏ cây dưới ánh tà dương, biến khoảnh khắc tạ từ thành một sự vĩnh cửu của tình thân hữu. Ý nghĩa của bài thơ chính là sự tôn vinh những kết nối tinh thần cao quý, nhắc nhở chúng ta rằng giữa dòng đời hối hả, lòng chân thành chính là thứ ánh sáng diệu kỳ nhất có thể nhuộm hồng cả những buổi hoàng hôn tĩnh lặng, biến những người lạ thành tri kỷ, biến hư ảo thành một bến đỗ bình yên cho tâm hồn.
*****
♨️Lời bình 2 ♨️

Trong không gian nghệ thuật bảng lảng của những ngày cuối năm, bài thơ “Tạ Ơn Người” đã hiện lên như một đóa hoa tâm hồn ngát hương, một tiếng lòng tri âm ngân rung giữa cõi nhân sinh muôn vạn nẻo, nơi mà những kết nối vô hình trên mạng xã hội đã hóa thành những sợi tơ duyên bền chặt. Thi phẩm không chỉ là một lời tri ân sau dịp sinh nhật, mà còn là một bản tuyên ngôn nhẹ nhàng về tình người, về sự trân trọng những giá trị tinh thần cốt lõi giữa một thế giới đầy biến động.
Mở đầu bằng hai chữ “Cảm tạ” đầy thành kính, bài thơ ngay lập tức xác lập một tư thế sống đẹp: tư thế của lòng biết ơn, nơi tác giả nghiêng mình trước “những tấm lòng” đã sưởi ấm dấu mốc sinh thành của mình. Dòng chảy cảm xúc từ đó tuôn trào, lãng đãng trong không gian của “đêm muộn” và “nỗi buồn thơ”, gợi lên hình ảnh một tâm hồn thi sĩ nhạy cảm, có lúc tưởng như chênh chao trước nỗi cô đơn, nhưng rồi lại bừng sáng khi chạm vào “nghĩa bạn nồng”. Cái hay của tác giả chính là sự đối lập tinh tế giữa cái tĩnh lặng của ngoại cảnh – khi rượu chẳng thưởng, tiền chẳng đong – với cái náo nức, rạo rực của nội tâm khi nhắc về tình bạn. Tình cảm ấy không được đo bằng vật chất, không được định giá bằng những phù phiếm đời thường, mà được chưng cất từ sự hiện diện chân thành qua mỗi sớm mai, qua những lời thăm hỏi dù xa xôi nhưng lại gần gũi đến lạ thường.
Điểm nhấn làm nên linh hồn của thi phẩm chính là hai câu kết đầy tính tạo hình và gợi cảm: “Mà duyên vẫn đẹp mùa trăng cuối / Một bãi hoàng hôn tắm cỏ hồng”. Hình ảnh “mùa trăng cuối” không chỉ gợi về thời khắc chuyển giao của năm tháng, mà còn tượng trưng cho sự viên mãn, cho một vẻ đẹp chín muồi của sự thấu hiểu. Để rồi, tất cả lòng biết ơn, tất cả niềm xúc động được kết tinh vào một khung cảnh tuyệt mỹ: hoàng hôn không còn là sự lụi tàn, mà là một sự tưới tắm diệu kỳ. Ánh nắng vàng sẫm của buổi chiều tà phủ lên “bãi cỏ hồng” tạo nên một sắc thái vừa huyền ảo, vừa lãng mạn, như thể lòng chân thành của bạn bè đã nhuộm hồng cả những góc khuất trong tâm hồn tác giả, biến những nỗi buồn riêng tư thành một vẻ đẹp vĩnh cửu của tình tri kỷ. Bài thơ là một sự giao thoa tuyệt vời giữa thực và ảo, giữa đời và thơ, khẳng định rằng dù trong không gian nào, chỉ cần ta đối đãi với nhau bằng cái tâm thuần khiết, thì cuộc đời này sẽ luôn hiện hữu những bến đỗ bình yên và rực rỡ sắc màu của yêu thương.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét