PHÍA CUỐI ĐƯỜNG
Một bể trần gian đã khét mùi
Thân già lão tự kiếm đường lui
Vần thơ nhiễm sự đời chua chát
Chén tửu dìm nhân nghĩa sụt sùi
Bỏ xứ bao mùa xây mộng huyễn
Xa người bấy thuở mượn tình chui
Ngồi soi khoảnh tóc màu phơ bạc
Ngẫm khổ nào hơn bước thụt lùi ./.
LCT O2/11/2O24