DÁNG QUÊ XƯA
(Thuận nghịch độc)
Thuận :
Mờ sương phố lạnh gió đông sầu
Cũ bến trăng buồn gợn lối sâu
Mơ sớm biển trời vang thánh nguyện
Nhạt hôm đầu xóm vọng kinh cầu
Chờ anh lắm mộng vàng nương lúa
Đợi ả bao mùa trắng bể dâu
Thơ nối rượu chìm trưa nắng đỏ
Bờ treo lá rụng úa hoa trầu ...
Nghịch. :
Trầu hoa úa rụng lá treo bờ
Đỏ nắng trưa chìm rượu nối thơ
Dâu bể trắng mùa bao ả đợi
Lúa nương vàng mộng lắm anh chờ
Cầu kinh vọng xóm đầu hôm nhạt
Nguyện thánh vang trời biển sớm mơ
Sâu lối gợn buồn trăng bến cũ
Sầu đông gió lạnh phố sương mờ ./.
LCT 02/12/2019
BÀI HỌA :
*****
BÓNG THỜI GIAN
Hứng gió hàn đông chạnh nỗi sầu
Chong đèn lật sách thả hồn sâu
Hờn trăng rớt rụng buồn bên cửa
Dỗi nhịp chèo khua lạnh dưới cầu
Buổi ấy anh về thăm ruộng lúa
Ngày này nhỏ đợi ở nương dâu
Nào ai vẹn giữ lời tri kỷ
Để bóng thời gian úa khoảnh trầu/
NPP 02/12/2019
*****
Dinh Tuan Minh NẺO ĐỢI CHỜ
Thuận
Mờ mịt khói loang cảnh nhuộm sầu
Mắt nhòe khi hận mãi hằn sâu
Mơ tàn bởi giận cô rời bến
Mộng héo vì căm gã bỏ cầu
Chờ cậu nẻo hoang triền dỗi đá
Đợi nàng nơi vắng bãi hờn dâu
Thơ tình buốt lạnh tâm chiều rã
Bờ ngập trắng vôi để úa trầu
Nghịch
Trầu úa để vôi trắng ngập bờ
rã chiều tâm lạnh buốt tình thơ
Dâu hờn bãi vắng nơi nàng đợi
Đá dỗi triền hoang nẻo cậu chờ
Cầu bỏ gã căm vì héo mộng
Bến rời cô giận bởi tàn mơ
Sâu hằn mãi hận khi nhòè mắt
Sầu nhuộm cảnh loang khói mịt mờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét