DẤU CHÂN ĐÊM
Đêm lầm lũi chân về ngang qua phố
Men hư hao gặm nhấm mảnh linh hồn
Trăng một thuở trôi qua miền dĩ vãng
Ta gom ngày nhốt giữa bãi hoàng hôn
Dòng nước mắt chảy dồn trên đôi má
Tiếng thơ đau len lỏi tận vô cùng
Ta uống vội đôi chung đời sớm tối
Cõi nhân tình trôi nổi giữa mông lung
Người vẫn đến nhưng ngàn trùng cách trở
Ta chưa xa nhưng vạn thuở quên rồi
Cuộc hộ ngộ đưa ta về quá khứ
Để đêm tình cứ thế mãi xa khơi
Người về đâu giữa đêm trời hoang dã
Em chưa quen nên xa lạ mất rồi
Bởi riêng tư ta chưa hề giả dối
Sao lòng người cứ bạc trắng như vôi
Cơn gió giữa lưng đồi đang xoay đảo
Mảnh trăng đêm trơ tráo một góc trời
Cuộc mộng mị chơi vơi ngàn sóng gió
Bến gian trần cay đắng thế nhân ơi
Tiếng thơ rơi giữa vườn thu huyễn ảo
Câu kinh đêm mang chiếc áo nâu sòng
Cơn mưa nhỏ ai ngồi hong ngọn gió
Tiếng chuông buồn rơi giữa bãi mênh mông
Đời chẳng dễ cho ta về cát bụi
Đêm tiêu dao lúi húi nhặt mây ngàn
Ly rượu đắng miên man hình bóng cũ
Cổ độ buồn gió phủ bến trăng tan
Bờ nước mắt ngập tràn cơn chua xót
Em quên chưa mặn ngọt những đêm tình
Ta chẳng nhớ khi bình minh trở lại
Cũng không buồn dẫu ánh mắt còn xinh
Thế đã hết giấc mơ hình với bóng
Cũng không còn ước vọng những lời ca
Chiều đã úa theo tuổi già bóng xế
Trăng đơn côi rướm lệ trước hiên nhà
Thôi đã hết phôi pha cùng nắng gió
Cả khung trời vàng võ tiếng thời gian
Tiễn biệt em , tiễn biệt cảnh đêm tàn
Chuyến xe cuối miên man cùng vó ngựa ./.
LCT 12/06/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét