CHO TÔI ĐƯỢC MỘT NGÀY
Bên chén rượu đêm ngồi trăn trở
Bến tục trần vạn thuở ganh đua
Con quan chẳng lẽ vô chùa
Còn quân áo vải hơn thua được gì
Đời một bãi sân si tội lỗi
Vó ngựa chiều dong ruổi bao năm
Chưa no bó gối lại nằm
Để tuồng tích nọ trăm năm giãi bày
Ta chẳng muốn tai bay họa gởi
Mặc trần đời lắm nỗi đua chen
Dốc mơ chỉ một ngọn đèn
Dòng sông đục nước đêm quen đảo bờ
Nhìn tảng đá trơ vơ tuế nguyệt
Tiếng tiêu sầu điểm xuyết hồn thơ
Trên non đỏ một ngọn cờ
Bóng người quân tử đêm mơ hiện về
Vừa nhắm mắt chưa mê lại tỉnh
Ngày chập chờn xó xỉnh hơi men
Chưa quên nỗi kiếp sang hèn
Đã cùng thế sự bôi đen mặt mày
Đời bạc bẽo xưa nay vẫn thế
Nước ngược dòng chẳng thể leo cao
Chen vai thử bước cẳng vào
Mới hay hơi hám lộng trào quanh mâm
Ngồi thở dốc lâm râm lại khấn
Cõi thiên đường chất vấn lòng nhau
Ơn trên phép Phật nhiệm màu
Cùng câu kinh Thánh trước sau răn đời
Ta vẫn chỉ một lời ao ước
Bến nợ đời mực thước cân đo
Xuôi tay thở một tiếng khò
Thành người thiên cổ âu lo nhọc lòng
Giọt nước mắt lưng tròng đã chảy
Nỗi ngậm ngùi mót máy lâu nay
Mong sao có được một ngày
Không hờn không giận không say không buồn
Mà chỉ có môi hôn đắm đuối
Để không còn tiếp nối cơn đau
Câu thơ hẳn sẽ đẹp màu
Vùng trời hoa mộng trước sau trọn tình ./.
LCT 06/06/2049
BÀI HỌA :
*****
Hữu Thiên
BẾN TRẦN GIAN
Muôn nhơ nhớp cho đời lạnh trở
Chốn dương trần lỡ dở đường đua
Chiều nghe vọng tiếng chuông chùa
Ngồi tâm thiền nghĩ ganh đua hơn gì
Đường trần đắm vô tri muôn lỗi
Dẫu cho đời rửa gội ngàn năm
Vẫn vương vết bẩn trơ nằm
Ấy đâu lẽ phải tối tăm họ bày
Ta ngơ ngác cơn say đọa gởi
Cớ sao người chẳng cởi bon chen
Thiêu thân chết dưới ánh đèn
Mà chui rúc mãi bùn ven mép bờ
Hồn đêm lạnh ngẩn ngơ bóng nguyệt
Ta đắng lòng chỉ tiếc vần thơ
Xót thương hết một ván cờ
Cõi trăm năm chạm xác xơ lối về
Đời hoang lạnh tái tê chợt tỉnh
Sau khi chìm trong bãi lên men
Chạnh đau một cõi ương hèn
Mà thêm thấm lệ sầu hoen ướt mày
Lòng canh cánh cơn say là thế
Muốn quên đời ngạo nghễ trèo cao
Bước chân xưa lỡ cuốn vào
Cuộc chơi đặt sẵn lời chào trọn mâm
Khi hoang bãi đăm đăm quỳ khấn
Mộng phù du ghép hận cùng nhau
Chỉ lem vết bẩn một mùa
Còn chăng hương khói ngả nâu để đời
Câu kinh nguyện chôn sầu mơ ước
Chốn dương trần mực thước nào đo
Cũng chung một cái cửa lò
Chui ra trăm thứ tàn tro bẩn lòng
Đêm tận thế cuốn dòng lửa chảy
Quét sạch nhơ vùng vẫy xưa nay
Chỉ là giấc mộng đêm ngày
Hàng trăm bãi ố vẫn gây chạnh buồn
Giữa vòng xoáy còn tuôn xắp đuối
Câu thơ buồn rong ruổi càng đau
Phải chi đây đó một mùa
Thì đâu đến nỗi nhìn đau úa tình..!
NL06 /06/2019
*****
CƠN MƯA LÒNG
Cơn mưa nhỏ bên bờ gió trở
Em bây giờ chẳng nỡ tranh đua
Chỉ mơ tiếng mõ sư chùa
Cùng câu niệm phật hơn thua sao đành
Người giả biệt quên manh chiếu cũ
Em vỗ về quá khứ bao năm
Đêm không yên mãi chẳng nằm
Câu thơ nét chữ xa xăm giải bày
Tình đã đứt thư say bỏ gởi
Em một mình chẳng nối đua chen
Đêm nay héo hắt ngọn đèn
Thấy đời cô lẻ leo men bến bờ
Thu vàng võ bơ vơ bóng nguyệt
Đông chưa về khiếm khuyết vần thơ
Gió chao nghiêng ngã cột cờ
Một mình trở giấc cơn mơ lại về
Sầu mãi kéo lê thê chưa tỉnh
Nghe khoang lòng chợt xỉn hơi men
Biết đâu kiếp mọn thân hèn
Mà sao lại nhớ rối ren mặt mày
Em vẫn đó nơi này trần thế
Mộng bình thường đâu dễ vươn cao
Giang tay đón lối mộng vào
Mà nghe nước mắt rơi trào bên mâm
Rồi cứ thế âm thầm vái khấn
Mong tình đời bớt giận hờn nhau
Giấc mơ luôn đẹp một màu
Chẳng còn ánh mắt thương đau giữa đời
Em cũng muốn một lời mơ ước
Chẳng phải cần mực thước cân đo
Đêm không nặng tiếng thở khò
Tâm hồn thoải mái đo so khổ lòng
Đời là vậy như dòng nước chảy
Con sông chiều vẫn mãi xưa nay
Trôi xuôi cứ thế mỗi ngày
Như dòng tâm sự chia tay nỗi buồn
Nghe tiếng nấc khi hồn đắm đuối
Để rồi buồn tận cuối cơn đau
Phố đêm một ngõ đèn màu
Chỉ mình em với đêm đau men tình/
NPP 06/06/2019
*****
Đối hoạ
CẢM XÚC CHIỀU HẠ
Chiều cuối hạ nghe làn gió trở
Bên kia đường đám nhỏ tranh đua
Xa xa vọng tiếng chuông chùa
Trời đang tắt nắng em chua chát gì
Tình vẫn biết đôi khi có lỗi
Ta đang còn bối rối bao năm
Đêm mơ cạn chén lại nằm
Còn ngày tháng cũ xa xăm chẳng bày
Vần thơ viết lâu nay chẳng gởi
Tấm thiệp hồng mãi đợi trăng chen
Đêm mơ với bóng ngọn đèn
Ngày tìm ảo giác hơi men cuối bờ
Dòng nước vẫn hoang sơ bóng nguyệt
Ai đang còn tha thiết dòng thơ
Bến xuân xanh một lá cờ
Đây miền gió núi giấc mơ chưa về
Ngày tháng lại mê mê tỉnh tỉnh
Ta một mình say xỉn bên men
Quên đi thế sự thấp hèn
Tình người bạc trắng hố đen tận mày
Ta cũng muốn xa bay cõi thế
Trốn dòng đời đủ kế siêu cao
Mon men lũ quỷ bước vào
Đưa vòi bạch tuộc muốn cào nguyên mâm
Người thấy vậy thương tâm cúng khấn
Chén nợ đời khổ hận lòng nhau
Chẳng mơ chi phép nhiệm màu
Tại sao lại bỏ duyên nhau trên đời
Xin cho trọn bao lời nguyện ước
Tấm lòng vàng sau trước thôi đo
Đêm say giấc ngủ thở khò
Lại không thấp thỏm cơn no đói lòng
Giọt nước mắt khô dòng thôi chảy
Sẽ không còn khắc khoải xưa nay
Câu thơ nét chữ mỗi ngày
Đẹp như nỗi nhớ em hay biết buồn
Và cũng thế đêm hôn đắm đuối
Mãi mất dần mấy nỗi thương đau
Đêm trăng mộng trắng muôn màu
Một miền ký ức theo sau giọt tình ./.
LCT 06/06/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét