LỠ ĐOẠN
Thơ tình ta lỡ vấn vươngCõi duyên không nợ biết lường sao đâyĐành thôi cứ mãi như vầyCòn hơn vướng phải sợi dây bẽ bàngDòng đời rẽ lối quay ngangĐừng đem se lẫn bóng nàng trong thơMắt đêm một cõi mịt mờThương người lại thấy đôi bờ cách ngăn
Tương tư đêm đếm muộn mằnCó không không có nhưng hằn vết đauTrời hành mình lại gặp nhauMà duyên chín kiếp trắng phau bên đời ...
LCT 31/08/2018
CUỐI NẺO ĐỊA ĐÀNG
Hai đầu Ô Thước chơi vơi
Nước sông Ngân trút rối bời nỗi đau
Thôi đành giã biệt tình nhau
Để thôi vương lụy kiếp sau bẽ bàng
Em về gom hết đa mang
Gửi theo những chiếc lá vàng cuối thu
Trăm năm một kiếp mây mù
Ái ân giờ cũng chiều thu lụi tàn
Thơ buồn vướng nhịp sầu đan
Bến sông xưa thoảng một làn khói nhang
Tình chôn cuối nẻo địa đàng
Tiếng chuông vô thức phủ phàng điểm canh
Trần Tình 31/08/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét