GÓC PHỐ NGẬM NGÙI
Người về nhặt lá thu phai
Còn ta vẽ lại hình hài tuổi thơ
Tiếng cười lật dưới cơn mơ
Niềm đau hiện hữu bên bờ thế gian
Bới trong những đống tro tàn
Tìm câu gian dối cơ man lọc lừa
Kiếm đầu ngõ gió mây đưa
Có còn bóng mẹ đang bừa buổi đông
Lục trong những khúc tơ đồng
Lối mòn xưa cẳng cha ông lấm bùn
Lật từng nhánh củi em đun
Để tìm thêm những nỗi buồn tháng năm
Ngược chiều kiếm nỗi xa xăm
Còn trong tia nắng nhọc nhằn lời ru
Kéo lê những lớp sương mù
Đã che giấu những kẻ thù xấu xa
Nhặt từng mảnh sớm phôi pha
Xếp trong chiều muộn vỡ oà niềm đau
Vạch rời mấy khoảnh trời ngâu
Để mong biết phép nhiệm mầu thực hư
Đợi chiều vàng giọt nắng thu
Nhìn xem ngọn lửa phiêu du đời người
Nhìn con phố chẳng ai cười
Khóc đồng loại bỏ cuộc đời ra đi ./.
LCT 17/O9/2O21
BÀI HỌA :
*****
Nguyễn Gia Khanh
CHUYỆN ĐỜI ĐEN BẠC
Bên thềm đếm những phôi phai
Đường xưa ta nhặt dấu hài tuổi thơ
Ai còn chìm đắm trong mơ
Để ai thuyền mộng neo bờ dối gian
Đèn chong thức với canh tàn
Tình như cơn gió mơn man dối lừa
Nhẹ dường mảnh lụa đong đưa
Chẳng ôm đủ ấm bộn bừa giá đông
Đà hay khó vẹn chữ đồng
Vàng xưa ai nỡ hoài công hóa bùn
Hè sang lửa phượng dường đun
Cho hồn chẳng dứt nỗi buồn bao năm
Em về mày vẽ môi xăm
Còn thương thuở mẹ vú nhằn lời ru
Phồn hoa phố thị giăng mù
Để ai bạn hóa ra thù...xót xa.
Đêm sầu chén rượu sương pha
Lần theo kỷ niệm cho òa thơ đau
Ngoài thềm sùi sụt lệ ngâu
Mộng xưa đã nhạt gam mầu huyễn hư
Ru lòng tiếng hát thiên thu
Còn ôm gì nữa phù du kiếp người
Được thua...kẻ mất người cười
Cũng xin liệm xuống sông đời mà đi.
Nguyễn Gia Khanh
*****
PHỐ THU ĐÌU HIU
Em về buổi nắng chiều phai
Mùa thu áo trắng trang đài dáng thơ
Nụ cười xinh ánh mắt mơ
Dịu dàng em ngẩn ngơ nhìn thế gian
Vạt sương đêm ngõ gió tàn
Chẳng còn thấy cõi nhân gian dối lừa
Tiếng hò sâu lắng xa đưa
Nỗi buồn xưa với trâu bừa ruộng đông
Đời vui bên cảnh ruộng đồng
Mãi còn thấm nỗi mưa đông lấm bùn
Nhọc nhằn rơm rạ má đun
Cuộc đời vất vả mộng buồn quanh năm
Cuối chiều mắt ngó xa xăm
Buồn đêm mây trắng trăng rằm gió ru
Lối quê lơ lửng giăng mù
Tiếng tiêu rơi giữa đêm thù trôi xa
Bạc màu tóc trắng phôi pha
Những đêm xuân vẫn nhạt nhoà nỗi đau
Muộn phiền cùng giọt mưa ngâu
Những đêm thao thức muộn sầu ảo hư
Lối về én liệng trời thu
Vẫn còn mơ cõi mộng du kiếp người
Từ nay tắt hẳn tiếng cười
Chỉ còn em tiễn đưa người ra đi
NPP 17/09/2021
*****
Trần Đình Tấn
AI RƠI DÒNG LỆ
Nỗi buồn xuân sắc em phai
Còn anh mong muốn kéo dài tuổi thơ
Để cho hai đứa mộng mơ
Qua mau nỗi khổ bến bờ trần gian
Ngày thu cỏ héo cây tàn
Có ai đoán được gian nan lộc lừa
Vẫn là năm tháng đu đưa
Tiết Xuân sang Hạ cũng vừa Thu Đông
Vận đời cứ vậy xoay vòng
Tuổi thơ còn lại như chông với bùn
Phận này tựa chổi để đun
Tiếc thương chi với củi mùn tháng năm
Ta về cái cõi xa xăm
Để nghe nhè nhẹ đêm nằm mẹ ru
Ước mơ tỷ phú mịt mù
Lời cha có dạy mặc dù đã xa
Làm trai phải biết xông pha
Nếm mùi gian khổ xoá nhoà nỗi đau
Đừng như những giọt mưa ngâu
Ngưu Lang - Chức Nữ nhuộm mầu thực hư
Chiều nay giữa tiết mùa thu
Phố phường tĩnh mịch làm khu vắng người
Là nơi giãn cách tiếng cười
Ai rơi dòng lệ để đời mãi đi...
17/9/2021
*****
Thái Chung
RƯỢU VẦY THƠ
Canh tàn ánh nguyệt dần phai
Ẫm ờ chén tửu ngố hài vầy thơ
Lần trang kỷ niệm sảng mơ
Thương về thuở ấy cuối bờ nhân gian
Ngẩn ngơ giữa cảnh hoang tàn
Lắt lay bởi kẻ dại man gạt lừa
Ai mang số phận đẩy đưa
Để cho kiếp hẩm phứa bừa sầu đông
Thân cò lặn lội giữa đồng
Dầm mưa nắng dãi tắm giông vấy bùn
Hàn đông ruột nóng dường đun
Sướng đâu chẳng thấy nẫu buồn quanh năm
Dạ đau như thể kim xăm
Càng thương nhớ mẹ thuở nhằn Người ru
Tái tê có mắt như mù
Thấu đâu mẹ tủi chẳng thù kiếp xa
Canh đời đắng ngậm sầu pha
Buồn xa vắng mẹ ngập òa nỗi đau
Lệ nhòa ngỡ giọt mưa ngâu
Càng thêm rả rích phép mầu ảo hư
Ham gì nắng đẹp trời thu
Sức tàn đâu mải lãng du hỡi người
Chát chua vẫn cố gượng cười
Cũng xong một kiếp giã đời để đi...
0776 H,17/9/2021
Thái Chung