DỖI HỜN
Hờn dỗi tình đời chút thế thôi
Dấu yêu xưa đã nhạt phai rồi
Trưa trưa tối tối hồn đơn chiếc
Sáng sáng chiều chiều bóng cút côi
Nhớ dáng mẹ già hôm tiễn biệt
Thương người vợ trẻ buổi chia phôi
Đêm nay chẳng biết bao mùa vắng
Ngồi đếm buồn rơi cuối góc trời
*****
Góc trời ráng đỏ rực chiều mơ
Lối cũ đường quen lại hững hờ
Xóm vắng đông về nghe quạnh quẽ
Nhà hoang xuân đến thấy bơ vơ
Bâng khuâng bước giữa niềm mong nhớ
Lặng lẽ đi qua nổi đợi chờ
Dẫu biết dòng đời không phải mộng
Nhưng hồn dào dạt những lời thơ
*****
Lời thơ anh viết gởi cho em
Giấc mộng ba sinh đã cũ mèm
Nửa cuộc vuông tròn gian dối mãi
Một đời tan vỡ khổ đau thêm
Tình xưa đem gởi cùng trăng úa
Nghĩa cũ đành trao bởi gió mềm
Bỏ lại mình ta mòn mỏi đợi
Lòng người sâu thẳm tựa màn đêm
*****
Màn đêm sương xuống cuộn đầu mây
Ai bỏ quên ai giữa tháng ngày
Kẻ ở ngậm ngùi chăn gối nhạt
Người đi khấp khởi gió trăng say
Hờn đêm môi đắm vòng tay ấm
Oán buổi mắt lơi giọt lệ đầy
Nghĩa cạn thôi đừng mong níu kéo
Cứ ngồi bỏ mặc để đời xoay
*****
Đời xoay cho nát cánh tình thơ
Có nghĩa gì đâu mãi đợi chờ
Giữa cõi trầm luân trần tục mộng
Bên bờ khổ ải thế gian mơ
Long lanh trong mắt đôi dòng lệ
Lóng lánh đáy hồn mấy sợi tơ
Bạc bẽo ngàn năm mây quyện khói
Nhân duyên tiền định biết đâu ngờ .
*****
Đâu ngờ người lại bỏ quên ta
Giữa cõi phù vân vốn nhạt nhòa
Góc biển ai tìm xuôi vạn lý
Chân trời kẻ kiếm ngược đường xa
Chơi vơi giọt nắng vương tàu lá
Hụt hẫng cơn giông vỗ sóng xòa
Mới biết tình đời muôn lối rẽ
Ngậm ngùi buông mấy nhịp cầm ca ./.
LCT