LY CUỐI
Vết đạn còn loang lổ cõi lòng
Như đời mẹ khổ gánh hàng rong
Vàng cơn nắng hạ bàn chân mỏi
Sẫm lối chiều mưa biển lệ ròng
Cột khói đen ngòm chao hẻm rã
Cây đèn tối muộn giữa bàn chong
Mình ta độc ẩm vài ly cuối
Bởi thấy thời gian đã cạn dòng ./.
LCT O7/O4/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Tòng Trần
LOẠN LẠC
Mìn rung đạn nổ thấy nao lòng
Đất mẹ tan tành mãi quảy rong
Dẫu biết lìa quê đành chịu mỏi
Dù hay bỏ xứ nỡ cam ròng
Qua rồi cái thuở bàn chân rã
Để lại bây giờ mắt mũi chong
Chợt nghĩ thời gian nào phải cuối
Bèn cho cuộc sống chảy theo dòng.
07/4/2025.
*****
Lê Minh
NỖI LÒNG
Hẻm lạnh phùn bay đắng nỗi lòng
Vui buồn số phận chuỗi ngày rong
Chiều mơ thấy chị vòng tay mỏi
Bữa mộng chờ em cảnh nước ròng
Lặng lẽ hiên mờ khoanh lá đổ
Âm thầm sảnh vắng ngọn đèn chong
Tàn đêm lại tiếng người vang ngõ
Cảm thấy trần gian vội vã dòng
LM
*****
Hoành Trần
TAN TÌNH
Tình tan để lại vết thương lòng,
Nên muốn tìm quên phải ruổi rong,
Mê muội vì yêu mong mục rả
Tiếc thương bởi dáng ước tan ròng,
Mà sao lòng dạ mơ màng mãi
Nào hiểu óc đầu lơ láo chong,
Đau khổ thương sầu cay đắng quá
Lệ tràn dâng ngập biết bao dòng
HT
7/4/25
*****
Trần Đình Tấn
KỈ NIỆM KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Tấm ảnh còn đây mãi nặng lòng
Khi mà quảy gánh chặng đường rong
Dù cho máu đổ thân này quỵ
Dẫu bỏ đầu rơi lệ ấy ròng
Mẹ vẫn chung tình thương cháu nhỏ
Cha vừa trọn nghĩa với hầm chong
Rồi mai kỉ niệm thời xa nhớ
Để lại vần thơ cháy giữa dòng./.
07/4/2025
*****
Đăng Khoa Lê
. GÁI HÁT XƯA
Đường trơn ngõ lạnh cút côi lòng
Nẫu phận cô đào buổi hát rong
Gió quẩn mưa tràn thâu lệ rã
Trời giăng bão nổi suốt đêm ròng
Đen ngòm ngọm thuở nhìn thân ngán
Tối ỏm om đời ngửa mặt chong
Mảnh lá trên dòng theo lũ cuộn
Thời gian đã hết mặc đôi dòng
L Đ K 07/04/25
*****
Đình Diệm
NHỚ NGƯỜI XA
Người đi để lại biết bao dòng
Thấm thía theo từng những bước rong
Nắng hạ ve ngân lời ngóng rã
Ngày đông bấc thổi lệ thương ròng
Đêm mơ dệt khúc thơ tình tỏ
Buổi mộng đan lời nghĩa bậu chong
Trăn trở bèo mây chung rượu cạn
Mình ta đối bóng nhớ nhung lòng
HƯƠNG THỀM MÂY
*****
Dinh Tuan Minh
LỠ NHỊP
Nhắn chẳng thèm sang cũng chạnh lòng
Nên đành trở lại kiếm đường rong
Dù đêm tủi đọng rồi than ngắn
Mặc bữa sầu vương phải khóc ròng
Những tưởng tình buông vì nến lụi
Đâu ngờ nghĩa quyện bởi đèn chong
Vần thơ mới dệt trao về bển
Chỉ tiếc thuyền ai đã lạc dòng
Đinh Tuấn Minh.