ĐẾM THỜI GIAN
Biệt xứ từ khi mẹ sáu lăm
Nay trăm lẻ bốn đã yên nằm
Manh đời nợ bám dày vai áo
Mảnh phận duyên tàn phủi gối chăn
Mượn chữ đường thi vùi biển ảo
Nhờ câu lục bát níu trăng rằm
Đêm cùng chén rượu tìm quên lãng
Đếm những vui buồn trả tháng năm ./.
LCT
17/3/2016
******
******
BÀI HỌA :
ĐỜI VIỄN XỨ
Xuôi miền viễn xứ thuở mười lăm
Nhưng vẫn hoài thương một chỗ nằm
Bởi kiếp phong trần còn lẻ bóng
Nên đời lữ thứ vẫn đơn chăn
Người ru giấc mộng từng đêm vắng
Ta dệt vần thơ những tháng rằm
Để nhặt sao trời đan tóc rối
Cho tròn ước nguyện đến trăm năm !
Mùa Thu 17/3/15