CÒN GÌ ĐỂ NHỚ
Thôi về đi còn đến làm chi nữa
Lời yêu đầu người hứa để rồi quên
Để ta ngồi nghe ngọn gió ru đêm
Tìm cảm giác môi mềm hương ái cũ
Tìm lại những vui buồn trong quá khứ
Có lời thơ nét chữ dối gian lòng
Có ngọt bùi khi sớm đợi chiều mong
Và những phút hoang lòng đêm trống vắng
Hãy để ta thả hồn trong khoảng lặng
Tìm dư âm sâu lắng bởi men tình
Và oán hờn cùng những tiếng miệt khinh
Khi bất chợt người đem tình đổi chác
Ta muốn quên đi một vì sao lạc
Thuở dòng thơ khao khát mảnh duyên hờ
Ta đi tìm cõi nhớ cũng bơ vơ
Vườn cỏ dại lời thơ buồn bã rụng
Có những khi chợt nghe lòng nao núng
Trong giấc mơ hờ hững gọi tên người
Những đêm về nỗi nhớ cũng chơi vơi
Tình một nẻo lời thơ buồn một nẻo
Em có đến vườn hoa xưa cỏ héo
Mảnh đất hoang còn réo gọi tên mình
Nhưng chẳng hề mong được kiếp hồi sinh
Tình lặng lẽ mãi bên hình với bóng
Thương nhớ lắm khung trời đêm gió lộng
Câu thơ vui như sóng vỡ trăng ngàn
Lời tình nồng nghe nỗi nhớ chứa chan
Ngày trở lại quên làn hương tóc rối
Thôi về đi để gió chiều ngưng thổi
Câu thơ xưa khép vội phía sau lòng
Để ngày về không có những chờ mong
Vùng trước mặt mây hồng thôi lơ lửng
Gác yêu đương câu thơ đành cụt hứng
Đời không nhau hờ hững cánh mây tàn
Ta bên đời với giọt nắng chiều tan
Hong kỷ niệm với những màn sương trắng
Gối vần thơ mang manh tình trĩu nặng
Lối thu xưa đã trắng nỗi thương chờ
Thôi em về khép lại những ngày mơ
Tình dã chết bên kia bờ vực thẳm ./.
LCT 01112017
BÀI HỌA :
*****
ĐÊM CÔ ĐƠN
Xa nhau rồi có còn chi đâu nữa
Cách phương trời gọt rửa mối tình quên
Hoang vắng lạnh bẽ bàng dưới màng đêm
Lòng trống trải nghe thèm mùi hương cũ
Ngoảnh quay nhìn chân trời xưa quá khứ
Xót xa đau thúc giục mãi trong lòng
Nhớ một thời ruổi bước để đợi mong
Khi không em phủ buồn lên hoang vắng
Chén đắng nào đưa ta vào khoảng lặng
Bờ yêu xưa uất nghẹn một mối tình
Hay anh nghèo em vội vã chê khinh
Quá phủ phàng chỉ mình anh ngậm chát
Trong cơn mơ chỉ mong cho bước lạc
ước ao lòng chẳng bạc mối duyên hờ
Hay ta thành kẻ dại nói vu vơ
Để không thấy những ngày thơ rơi rụng
Nay nhụt chí tâm hồn anh nao núng
Tiếc nuối thêm em cũng đã bên người
Mong nhẹ lòng canh cánh nỗi sầu vơi
Nhưng không thể chim trời xa muôn nẻo
Đêm đông về vườn hoang tàn ngã héo
Khối cô đơn mãi réo gọi bên mình
Khát khao rằng bến mộng được hồi sinh
Cho ánh lửa bình minh hừng soi bóng
Cuốn thu mình đêm dài nghe gió lộng
Câu yêu thương nhẹ bỗng giữa mây ngàn
Đè lên tâm nặng trĩu giọt sầu chan
Kỷ niệm xưa thêm quàng vương bối rối
Lá vàng bay xạc xào theo gió thổi
Lời câu thơ chẳng đổi ấm hương lòng
Tình ra đi không nói tiếng đợi mong
Đêm phó mặc chất chồng treo lơ lững
Nỗi cô đơn bao trùm thêm mất hứng
Mộng trăm năm khó vững tựa tro tàn
Án mây buồn kết tụ lại nhòa tan
Nghe như thấm mưa ngàn rơi phủ trắng
Khối tâm tư u hoài vương quá nặng
Cách xa nhau thấm nghẹn bởi câu chờ
Khi không còn tắt lịm cả đường mơ
Tình yêu bước lững lờ bên đáy thẳm
Nguyễn Lâm HT 01/11/2017