NẾP GẤP ĐỜI EM
Khóc để mà chi đã muộn mằn
Vui buồn hãy quấn chặt vào chăn
Niềm đau gạn bỏ đừng theo vết
Nỗi khổ vùi chôn chớ cuộn lằn
Lạnh lẽo riêng tình ôm mảnh chiếu
Âu sầu lẻ mộng gối vành khăn
Nhìn hoa trắng dệt đường thêu nổi
Hẳn chạm lòng quanh những nếp hằn ./.
LCT 11/01/2018
BÀI HỌA :
*****
Nhố Nhăng
Nhố Nhăng
ĐỐI HỌA VUI
Ai bày đối họa cái từ mằn
Thấy ngại bao người sợ đắp chăn
Luật trắc bình đầu e có vết
Âm bằng hạc tất ngại thành lằn
Nghiên ngà bí vận tìm không dễ
Bút ngọc khô vần soạn khó khăn
Nặn óc từng giờ nhăn tựa khỉ
Mày hô mắt đỏ trán thêm hằn
*****
TÌNH ĐẾN ĐI
Còn chi để nói muộn cùng mằn
Xếp lại buồn vui gửi gối chăn
Lọc bỏ thương đau không kiếm dấu
Chôn vùi khổ sở chả tìm lằn
Âm thầm tối lạnh nhìn mưa gió
Lặng lẽ đêm dài ngắm áo khăn
Lạnh lẽo cô phòng lòng dậm dật
Tình đi tình đến dạ in hằn.
Hương Thềm Mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm).
12.01.2017
*****
VẾT HẰN
.
Bởi lẽ niềm đau bị nắn mằn
Khi người buổi rét mãi chờ chăn
Ngày yêu vẫn chỉ in đường xước
Ngõ hận mà ra khảm dấu lằn
Huyễn ảo chung giường hai lối mộng
Nghi ngờ một cõi nửa chiều khăn
Hồ sen giậu nhãn phai mầu nắng
Cội liễu cành lê đủ vết hằn
Trung Nhẫn 11/1/2018
*****
CHỚ CÓ HẰN
Cố để quên đi cái chữ mằn
Nhiều điều ẩn khuất gói vào chăn
Nhưng rồi khổ tủi vì gương xước
Bởi vẫn buòn đau bỏi rãnh lằn
Lẻ bóng âu sầu ngơ ngác áo
Cô phòng lạnh lẽo thẫn thờ khăn
Mong đời bớt lạnh trời hanh nắng
Sưởi ấm đời ta chớ có hằn
Đ.T.M
*****
CŨNG LÀ THƠ
(Vui chung với Trung Nhẫn)
Bác Hãn lầm gieo vận tử: mằn
Nam tào Bắc Đẩu cũng trùm chăn
Ngày kia bẩm tấu phang hằn thẹo
Bữa nọ thày lay quánh nổi lằn (TN)
Chú Nhẫn vui tình đem tẩm rượu
Cao Thành dễ tính bảo trùm khăn
Vài hôm khỏe nhậu là êm tuốt
Dẫu thấy bà kia bản mặt hằn...(LCT)
11/01/2018
*****
VẾT HẰN
(Vui chung với Tường Vân )
Nếp gấp đời anh dấu muộn mằn
Cõi lòng gom lại gói vào chăn
Buồn vui trải hết lên trang vở
Để nỗi cô đơn xếp những lằn (TV)
Tối lạnh khơi hồn hong giữa gió
Đêm buồn níu lạnh nhét vào khăn
Tình ta một vết nhàu loang lổ
Có lẽ ngàn thu chẳng hết hằn...(LCT)
11/01/2018
*****
Dư Âm
SAO MÃI ƯA MẰN!?
Vì sao lại cứ mãi ưa mằn!?
Dẫu quấn qua mình một nửa chăn!
Phủ dọc thân ngà loang loãng vết,
Choàng quanh dáng ngọc hở hang lằn!
Cho dù lạnh lẽo bên giường chiếu,
Hoặc giả ơ hờ giữa gối khăn!
Rã mệt toàn thây nào dậy nổi,
Ngờ đâu để lại nếp da hằn!!!
*****
COI THƯỜNG
Thôi đừng khóc nữa chỉ tằn mằn
Nẫu ruột chi mà phải đắp chăn
Nỗi khổ ngày xưa còn lại vết
Niềm đau bữa nọ đã thêm hằn
Chiều đông lạnh lẽo tròn manh chiếu
Buổi hạ oi nồng quấn mảnh khăn
Cuộc sống luôn là cơn bão nổi
Đừng e gió thổi gọi mưa hằn./.
______Huan Tran 11-01-2018