NỖI NHỚ MUỘN MÀNG
Có lẽ nào mây gió cuốn đời ta
Ngày lặng lẽ hay là sương khói phủ
Bến tình kia con tim vừa tạm trú
Thì em ơi duyên cũ luyến lưu gì
Ta suốt đời ôm mãi tiếng sân si
Như mặt nước ước một vì sao rụng
Mảnh vườn hoang vẫn gió chiều thao túng
Lòng hoa đau mắt trũng mối ưu phiền
Cơn mưa buồn bất chợt ghé qua hiên
Tình lãng tử hão huyền câu duyên nợ
Có nhiều đêm chênh chao tìm sợi nhớ
Đêm hư hao trăn trở chuyện riêng mình
Bên kia đường vang vọng tiếng cầu kinh
Đời huyễn hoặc như phiên tình em giữ
Tiếng rao đêm xé lòng người lữ thứ
Chết câu thơ bất tử viết hôm nào
Chót đỉnh sầu nhòa nhạt một vì sao
Nghe giọt đắng cồn cào men hư ảo
Nước mắt rơi mặn tràn trên vai áo
Tình trăm năm khuynh đảo mảnh linh hồn
Ta muốn cùng em quật nấm mồ chôn
Tình một kiếp hay nỗi buồn năm tháng
Để chiều phai sợi nắng vàng phiêu lãng
Ta không em chễnh mảng gánh tơ tình
Chiều lại về ôm mặt nước bờ kinh
Em vẫn thiếu một bóng hình trong mộng
Và nơi đây đêm chao từng ngọn sóng
Nỗi ưu tư trầm bỗng điệu ru buồn
Nếu một ngày tình vắng nụ mưa hôn
Khi đêm đến chợt nghe hồn trống trải
Đó là lúc ta thèm cơn ngây dại
Đêm không nhau khắc khoải tận tâm lòng
Ta ru ngày bằng những nốt hoài mong
Câu thơ vỡ đậm dòng đêm tâm sự
Kể từ nay đi vào miền quá khứ
Cõi không nhau níu giữ chỉ thêm buồn ./.
LCT 29102017
*****
BÀI HỌA :
*****
KHÚC TÌNH ĐÔNG
Đông lại về đơn lẻ chỉ mình ta
Con đường cũ nhạt nhòa cơn mưa đổ
Cây trút lá chim về đâu ngự trú
Hỏi thời gian ấp ủ ước mơ gì
Dòng Tương buồn chuyên chở mảnh tình si
Mà ngày tháng đâu dễ gì chịu rụng
Đời lãng tử đã quen rồi phóng túng
Để lòng ai nao núng những ưu phiền
Ánh dương buồn lơ lửng chiếu bên hiên
Tình khắc khoải truân chuyên vì chữ nợ
Trang thơ cũ nhập nhằng câu quên nhớ
Mỏi mòn ơi chuyên chở chuyện ta mình
Góc Giáo đường vang vọng tiếng cầu kinh
Thầm trăn trở mảnh tình ai còn giữ
Mùa đông đến lạnh lùng chân lữ thứ
Chút niềm riêng biết gửi đến phương nào
Anh đi rồi tôi chẳng hiểu vì sao
Còn đọng lại một trời thu huyễn ảo
Ôm nỗi nhớ tôi gùi trong manh áo
Hờn thiên thu suy đảo mảnh tâm hồn
Tình dại khờ sao chẳng nỡ vùi chôn
Rồi cứ thế bồn chồn theo ngày tháng
Mùa thu cũ đã rơi vào quên lãng
Vướng lòng ai lơ đãng sợi dây tình
Góc đời buồn còn vọng tiếng đêm kinh
Hoài muôn thuở chuyện tình xa bến mộng
Ngoài khơi đó biển bằng đang dậy sóng
Mà nơi đây lạc lõng tiếng ru buồn
Đêm lạnh lùng xao xuyến nụ môi hôn
Tình xa vắng nửa hồn nghe trống trải
Ta chợt ước trở về thời thơ dại
Được cùng anh trang trải tiếng tơ lòng
Tháng ngày chờ se sắt nỗi niềm mong
Sầu hoang hoải góc lòng câu tâm sự
Miền miên viễn đã vùi trong quá khứ
Để hồn ai tư lự những đêm buồn !
Tường Vân 29/10/17
*****
HOÀI MONG
Anh đi rồi còn lại một mình ta
Chiều phố núi nhạt nhòa cơn mưa phủ
Cánh chim côi vội tìm nơi ẩn trú...
Bới tàn tro ta còn lại chút gì ...?
Thuở đầu đời với non dại ngu si
Mơ trăng sao, ngắm lá vàng rơi rụng...
Rất hồn nhiên khi ai vừa lúng túng...
Hồn thênh thang chẳng đọng chút ưu phiền...
...
Mặc dòng đời cứ hối hả qua hiên...
Ta chẳng biết mình duyên mà không nợ
Cứ vô tư đan thương rồi kết nhớ
Mộng trầu cau, chỉ thắm cột đôi mình...
Chiếc lá vàng lơ lửng giữa dòng kinh
Gấp lời yêu ta âm thầm cất giữ
Riêng người vui bước chân dài lữ thứ...
Mảnh trăng thơ chia cắt tự hôm nào...!
Bên dốc đời ta lặng ngắm trăng sao
Tự ủi an đó là cơn mộng ảo
Nghe nắng chiều nhạt nhòa trên vai áo
Nghe heo may lạnh buốt cả tâm hồn...!
Gom thư tình trăm lá cũ đem chôn
Cùng chữ yêu chất chồng theo ngày tháng...
Lời thề hẹn đã trôi vào quên lãng
Nợ không duyên ta gặm nỗi đau tình
Tiếng chuông chùa...vang vọng những lời kinh
Giọt nước mắt ướt nhòa đêm huyễn mộng
Nghe chênh chao ,sầu dâng bao lớp sóng...
Khúc tương tư...ôi điệu sáo u buồn !
Kỷ niệm nào cùng những dấu môi hôn
Những câu yêu bao ngày ta nếm trải...
Giờ còn chi ngoài mênh mông hoang dại...
Nỗi cô đơn ngập ngụa giữa cung lòng
Ta tháng ngày cùng với những hoài mong...
Mơ đoạn kết hòa chung dòng tâm sự
Cho dĩ vãng trôi về miền quá khứ
Khép lại trang tình sử nhốm đau buồn !
GIẤU LÒNG
Lỡ hận đời nên phải giấu lòng
Đâu còn những sớm đợi chiều mong
Tình anh kẻ nọ tìm thay bóng
Nghĩa chị người kia muốn đổi dòng
Chuyện ái ân giờ bao ngã mỏng
Câu tình nghĩa lại lắm đường cong
Vần thơ gãy đổ nằm đơn bóng
Mở mắt nhìn nhau cũng loạn tròng ./.
LCT 29102017
BÀI HỌA :
*****
NGÀN DÂU MỘT THOÁNG
Hoài mơ mãi mộng khổ tâm lòng
Lặng lẽ hiên đời có chi mong
Lẩn thẩn suy đi ngồi mệt bến
Lao lư ngẫm lại ngó mỏi dòng
Ân tình một thuở chừ im ỉm
Nghĩa bậu bao thời đã cỏn con
Có phải vô thường đang dẫn lối
Ngàn dâu một thoáng nhẹ qua tròng
Hương Thềm Mây - 29.10.2017
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
*****
VÌ…
Vì chưng nhút nhát sợ run lòng
Phố đẹp bao người chẳng dám mong
Giữa nắng,ôi à lo chóng mặt
Ngoài mưa,í ới sợ trôi dòng
Bè đông trốn rượu ra đường tắc
Bạn lắm xua trà chạy ngõ cong
Ám ảnh trần gian đời loạn nhiễu
Nên chi mắt bệnh kiếng da tròng
Lý Đức Quỳnh
*****
CÓ LẼ NÀO
Hờn em giữ kín ở trong lòng
Biết ngõ yêu này hết được mong
Lối cũ mây vờn quay trở hướng
Đường xưa nắng quyện đẩy xa dòng
Chìm bên rượu đắng làn hương mỏng
Cạn giữa men sầu vạt gió cong
Vỡ vụn câu thề hôm mộng ước
Vì đâu chẳng hiểu giọt lưng tròng..!!
HT 29/10/2017