VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

BẾN SẦU


BẾN SẦU

Chẳng nghĩ người chơi đến tột cùng
Duyên đời lỗi nhịp đóng thành khung
Đồng hoa thuở nọ đầy ong bướm
Biển hạ giờ đây lắm bão bùng
Mỗi bước chân tìm cơn mộng lẻ
Thêm lần sóng cuộn mảnh tình chung
Bài thơ tủi phận nằm im tiếng
Giữa bến sầu đêm phải lạnh lùng ./.

LCT 09112017

BÀI HỌA :
*****

NGẬM NGÙI 

Chợt hiểu rằng ta chẳng sánh cùng 
Nên tình ghép mãi há đầy khung 
Vần thơ rướm lệ hoài dang dở 
Đóm lửa tàn canh vẫn bập bùng 
Tựa gối bơ phờ cơn ấm lạnh 
Giận đời bạc bẽo tiếng riêng chung
Nếu mai mỗi kẻ đường đôi ngã
Chớ hỏi vì đâu... Cớ lạ lùng !!!

Tường Vân 9/11/17
*****

VŨ TRỤ BAO LA
Đứng giữa mênh mông cảnh tuyệt cùng 
Sông ôm núi mộng thả lồng khung
Thuyền qua bến lộng mây gần gũi
Gió thổi bờ xao sóng bập bùng
Đá dựng non cao soi bóng lẽ
Thông ru núi thẳm hiến lời chung
Thiên nhiên cẩm tú trao tình thắm
Vũ trụ bao la đẹp tuyệt cùng
Hương Thềm mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
08.11.2017

Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017

BIỂN LÒNG

BIỂN LÒNG

Nghe luồng gió lạnh thổi vào chân
Đã biết đời vương cảnh nợ trần
Bến hẹn em chờ trăng lãng tử
Câu hò hắn ghẹo ả tình nhân
Cần thân phải chịu điều tai tiếng
Khẩn thiết đành quen chuyện lỡ lần
Ở chốn giang hồ bao cạm bẫy
Ta nào muốn sẽ vạch từng phân ./.

LCT 08112017
BÀI HỌA :
*****

THÔI VỀ BẾN CŨ
Phố thị phồn hoa lấm bụi trần
Thôi về đất mẹ ngẫm hư chân
Tre làng nguyệt tỏa hòa thân ái
Dậu trúc bờ soi thắm nghĩa nhân
Bưởi mận khai hương lừng lắm nẽo
Đào lan mở nụ ngát bao lần
Thuyền về bến cũ tình lai láng
Dạ thản tình quê thỏa bội phần
Hương Thềm mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
*****
Đối họa 

LÀM LẠI TỪ ĐẦU

Đông buồn gió thổi lạnh bàn chân
Trở gót rời xa cõi bụi trần
Rã gánh giang hồ quên vị kỷ
Xa đời lãng tử nhớ lòng nhân
Từ nay nghĩa mẹ cơm từng nắm
Trọn buổi tình cha áo mỗi lần
Vẫn biết cho dù trăn trở muộn
Nhưng rồi cũng ấm được vài phân ./.

LCT 09112017
*****

BƯỚC MỎI

Vượt quãng sông hồ mỏi bước chân 
Về đây hội ngộ khách phong trần 
Đêm say chén tửu cùng minh nguyệt 
Sáng thưởng chung trà với cố nhân 
Hai nửa cuộc đời qua mấy độ
Một trang tình sử ghép bao lần 
Thời gian đã nhuộm màu sương tuyết 
Khuất dặm trường thành khó tỏ phân !

Tường Vân 8/11/17










Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

HOA NGỌC LAN

HOA NGỌC LAN
(Tập danh các loài hoa)

Sở dĩ ta tìm đến Ngọc Lan
Vì chê Dạ Lý vẫn chung giàn
Không màng Cẩm Chướng vùi sương đọng
Chẳng mộng Anh Đào dẫm tuyết tan
Giận mỗi Tường Vi chờ nắng hửng
Hờn khi Chiếu Thuỷ hẹn trăng tàn
Quanh vườn Thạch Thảo buồn thu chết
Nguyệt Quế đơn lòng mãi thở than ./.

LCT 07112017

BÀI HỌA :
*****

HOA QUANH MÌNH
Đài trang ngát dịu ấy Ngọc Lan
Dạ Lý thơm tho thả dưới giàn
Huệ trắng dâng tình khi gió động
Hồng tươi tặng ý lúc chiều tan
Đêm nay sắc lạ tình Mai nở
Tối nọ hương quen mộng Cúc than
Bưởi Mận se lòng trong bóng lạnh
Âm thầm Nguyệt Quới ngẫm đêm tàn
Hương Thềm mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
07.11.2017
*****
Bài đối họa 
CHẶT HẾT


Đã nói xin thề bỏ Dạ Lan
Hờn Thiên Lý phải chặt nguyên giàn 
Anh Đào hoảng sợ nằm xơ xác
Thạch Thảo bơ phờ nghĩ nát tan
Lặng lẽ Bằng Lăng sầu lá đổ
Trầm ngâm Cẩm Chướng rụng hoa tàn
Bên hồ Chiếu Thuỷ thầm ghen nguyệt
Giữa mộng Hoa Quỳnh tức cảnh than ./.

LCT 07112017
*****
ĐÁP HỌA của anh Hương Thềm Mây
CHẶT CHI UỔNG
Chặt chi uổng rứa sắc hương Lan
Khổ dạ hương Đào nép cạnh giàn
Nguyệt Quới im lìm lòng sụt sịt
Mẫu đơn lặng lẽ dạ tóc tang
Thoảng nghe cúc huệ sầu mưa đổ
Chút lắng Mai Quỳnh rụng cánh tàn
Cuối ngõ Hải đường thầm nhớ nguyệt
Vườn đêm Huệ trắng ngậm ngùi than
Hương Thềm mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
07.11.2017

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

LỐI XƯA


LỐI XƯA
(Tứ đối , Gcđ , nđt)

Lối cũ ta về mưa bụi đổ
Quê nghèo gió phủ sợi mù giăng
Dòng sông dậy... sóng mây chìm nổi
Biển mộng đầy vơi... bãi cát bằng
Lặng lẽ sương... chiều đang chuyển hướng
Đêm vừa đổi cánh ...nhạt nhòa trăng 
Hồi chuông giáo phận rền thong thả
Cảnh trống chùa bên gõ nhập nhằng ./.

LCT 06112017

BÀI HỌA :
*****
BẾN SẦU 
(Gcđ - Tứ đối) 

Rừng thưa lá khép màn sương phủ
Gác lửng mưa sầu cái nhện giăng
Ngọn gió mùa đông hờ hững dỗi
Lòng đau đáu tủi cánh chim bằng 
Còn manh áo lạnh lùng phương đó 
Quạnh quẽ đêm này thiếu bóng trăng 
Một chén tình say vừa khắc khoải 
Vài con sóng vỗ cứ nhì nhằng !

Tường Vân 6/11/17
*****

SÓNG GIỮA ĐỜI TA
(Đôi giao cổ đối - tứ đối )

Bên trời mấy mộng con thuyền đỗ?
Giữa đảo muôn đời ngọn sóng giăng!
Nuốt những lời- em về biển rộng
Thì ra gió - cản dãy sao bằng
Anh rời bến nhỏ- khua từng nhịp
Rẽ đám mây dài - lại tưởng trăng
Có bữa buồn đeo làm kẻ giận
Cùng cơn xúc động chẳng ai giằng

Trần Đồn

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

ĐỜI SAY


ĐỜI SAY

Ướp mảnh đời trong hũ rượu sầu
Qua chiều một bóng thả mồi câu
Buồn khi đoản nhạc thằng điên tấu
Khóc bữa lời kinh ả vợ cầu
Kéo cẳng oan tình con muỗi đậu
Khom mình uẩn khúc lũ ruồi bâu
Ngồi bên vũng nước sình ta nhậu
Họ bảo nghèo xơ cũng muốn ngầu ./.

LCT 05112017

BÀI HỌA :
*****

CHIỀU ĐÔNG
Chiều đông xám xịt thả mây sầu
Gió lạnh lùa hiên lạnh bóng câu
Khúc dế buồn ru bờ cỏ tấu
Lời kinh vọng đến tiêng ngân cầu
Bầy chim lặng lẽ tìm nơi đậu
Lũ muỗi lông bông kiếm chốn bâu
Giọt ứa hoàng hôn trùm lối dậu
Cha già tựa cửa mắt rưng ngầu.
Hương Thềm mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
05.11.2017

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

LỆ ĐÁ


LỆ ĐÁ

Giọt nước mắt bỗng nhiên giờ hóa đá
Ta đêm nay xa lạ với con người
Gót đời trần cũng muốn bỏ rong chơi 
Chân mài miệt một đời thân lãng tử

Rượu mềm môi lại quay về quá khứ
Ngõ tương lai người giữ mặc nhiên tìm
Ta chẳng cần chuyện đáy bể mò kim
Đời vẫn thế bãi đá chìm vô nghĩa

Thơ ta viết trở trăn nhiều cạnh khía
Người xem đi mai mỉa lợi ích gì
Ta muốn mình thành cội đá vô tri
Thoát ra khỏi cảnh nô tì cơm gạo

Nếu có thể ta xin làm tâm bão
Cuốn trần gian chao đảo giữa thiên hà 
Bến nhân tình còn lại một mình ta
Đêm nghe gió nhạt nhòa hương dĩ vãng

Có thể em là một vì sao sáng
Sưởi hồn ta trên những tảng băng chìm
Hoặc yên nằm tận dưới đáy mồ im
Hồn ngập ngụa men tìm cơn ác mộng

Bởi ta chẳng thiết tha gì sự sống
Thuở lao đao tuyệt vọng mấy ai buồn
Hận tình người sống giữa bãi càn khôn
Lòng đau đớn lúc chân chồn gối mỏi

Nào ai biết trái tim ta đau nhói
Cõi trăm năm xoi mói ánh mắt người
Lối đi về chỉ thấy ngọn sầu rơi
Lòng mãi đắng nỗi đời cay trong mắt

Ta như giữa bốn bức tường vây chặt
Cõi hư vô trầm mặc những đêm dài
Sợi khói buồn quấn cả bóng tương lai
Chân hờ hững gót hài không định hướng

Dòng tóc rối em một đời ta vướng
Cuộc sân si vui hưởng có bao ngày
Đời lạnh lùng như cái trở bàn tay
Bên mép cửa em bày khâu số phận

Cuộc đời ta cũng lắm điều gay cấn
Men hư hao sầu hận tháng năm dài
Góc tình trần vốn trĩu nặng đôi vai
Ôm ảo tưởng xây lâu đài trên cát

Hỡi ngoài kia những con người đốn mạt
Ta đêm nay bỏng rát máu tim dồn
Mong một chiều nắm đất phủ mồ chôn
Ngày tiễn biệt mây buồn giăng khắp lối

Chỉ có em - Vườn hoa xanh cỏ nội
Tỏa hương thơm bên góc tối ta nằm
Chia vui buồn cùng với những tháng năm
Chiều lặng lẽ nhang trầm bay nghi ngút

Em có về ngang qua từng ngõ cụt 
Những đêm trăng heo hút tiếng dương cầm
Nay có còn hay đã vắng thanh âm
Cho ta gởi chút hương thầm xưa cũ ./.

LCT 04112017
BÀI HỌA :
*****

BIỆT LY
(Viết chung với Tương Vân)

Đông chưa anh sao tiết trời vần vũ
Thu cũng buồn ủ rũ bỏ ta đi
Bóng trăng gầy ảo ảnh mối tình si
Đêm trống vắng gió thầm thì tâm sự 
̣
Mảnh sao rơi bóng ai ngồi tư lự
Chắc anh chờ lời tâm sự qua đêm
Mang nỗi niềm mà quên hẳn lòng tin 
Rồi lặng lẽ để̉ riêng mình trăn trở 

Đông chưa anh sao nghe buồn tan vỡ
Gió lăng lờ nức nở giữa miền hoang
Còn lại đây chỉ nửa ánh trăng vàng
Trôi lờ lững khi bóng tàn qua cửa 
́
Tháng ngày qua nhọc câu quên nhớ 
Chẳng hẹn thề duyên nợ hỏi vì đâu 
Trách hờn chi se sắt mảnh tim sầu 
Rồi hờn dỗi cho lòng nhau chát đắng

Chiếc lá rơi cũng nghe sầu lãng đãng
Chén rượu nồng chưa cạn buổi hoàng hôn
Đắng cay ơi gặm nhấm cõi linh hồn
Hoài trăn trở một nỗi buồn rên xiết

Để chiều nay bỗng nghe lời từ biệt
Cuối cuộc tình chưa xiết một vòng tay
Người đi tìm giấc mộng của ngày mai
Rồi quên bẳng làn tóc mai rối rắm

Về đâu anh góc trời chiều bụi bặm
Bước đường trần rượu đắng cứ đầy vơi
Người đi rồi ta cũng lạnh lùng thôi
Đêm hờ hững lạc loài trong tiếc nuối 

Chiều mưa bay tóc em dài bối rối 
Trên bến chiều bổi hổi lá vàng rơi
Nén lòng nhau quá khứ đã xa rồi 
Mà kỷ niệm bồi hồi đau nhịp thở

Lãng quên ơi giá băng rồi nỗi nhớ
Ai bên đời dệt mộng gửi vào thơ
Đếm tủi buồn là đoạn cuối cơn mơ
Ngày tháng tới hững hờ câu duyên nợ ! (TV)

Có lẽ người quên đi rồi nỗi nhớ
Ta một mình chiều lối nhỏ bơ bơ
Ngọn đông sầu nén chặt cả hồn thơ
Dòng rượu đắng đêm chờ ru giấc ngủ

Em tìm ai phải manh tình xưa cũ
Gót chân quen chưa rũ dấu phai mờ
Lòng hen lòng cứ dệt mãi trong mơ
Người thầm đợi kẻ ơ thờ lạnh nhạt

Chẳng hiểu sao em mãi còn khao khát
Khách ly hương đắng chát mảnh duyên hờ
Em mãi ngồi thêu dệt mảnh đời mơ
Thơ huyễn hoặc giữa đôi bờ cách trở

Đợi chờ chi hỏi rằng duyên hay nợ
Người qua sông kẻ lại đứng neo bờ
Thôi được rồi âu đó cũng đường tơ
Se sợi chỉ nối đôi bờ xa thẳm ... (LCT)

LCT &Tường Vân 4/11/17

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

MẸ !




MẸ !

Chiều buông tắt nắng đêm về
Căn nhà lá nhỏ bốn bề gió xoay
Mẹ ngồi hong ấm bàn tay
Bên nồi lửa nóng thân gầy héo hon

Gác khuya ngọn gió đông lòn
Đèn hiu hắt bóng đâu còn nhớ ai
Tuổi già nặng gánh đôi vai
Mỏi mòn sức yếu chuỗi ngày ngắn thêm

Trăng treo nửa mảnh bên thềm
Gió đông vẫn cứ hằng đêm se lùa
Bến đò cạnh mái chèo khua
Lòng đêm khắc khoải bốn mùa vắng tênh

Bước đi cao thấp gập ghềnh
Bóng chiều xế ngõ đời mênh mông sầu
Góc vườn lịm giữa canh thâu
Hè quanh dế nỉ non sầu sáng đêm

Trăm năm chân cứng đá mềm
Một ngày héo hắt bỗng thèm nụ hôn
Con xa mỏi bước chân dồn
Tình gần cũng mất đâu còn bóng ai

Gối đầu đầu gối lên vai
Màu tóc bạc trắng hình hài nắm xương
Buồn đêm khóc nỗi đoạn trường
Lòng đau như cắt nhiễu nhương tình đời

Ngậm ngùi nhớ tiếng à ơi
Ru con một thuở đắng lời nước non
Vành môi nám nỗi căm hờn
Hằn trong khóe mắt nỗi buồn biệt ly

Gánh sầu chẳng thể cho đi
Ngồi ôm nhưng chẳng được gì từ đây 
Muộn phiền đổi lấy chua cay
Giấu trong túi áo những ngày xót xa

Chờ khi mưa nắng nhạt nhòa
Đem ra gặm nhấm để phôi pha buồn
Chưa hề nghĩ chuyện giấu chôn
Dù cho cay đắng ngập hồn tháng năm

Có hôm mẹ lại khóc thầm
Nửa quên nửa nhớ lệ đầm đìa rơi
Dòng sông nước đã nửa vời
Mẹ mong khép kín manh đời từ đây ./.

LCT 03112017

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

MỘT MIỀN DĨ VÃNG




MỘT MIỀN DĨ VÃNG

Trả lại ta đêm buốt lạnh hồn
Trả chiều nắng đỏ dạo hoàng hôn
Trả khu phố cũ mình em bước
Trả bến tương tư buổi gió dồn

Chốn cũ bây giờ mưa bụi đỏ
Nỗi sầu nhân thế hỏi ai chôn
Còn ta với mảnh đời vô định
Dưới bóng sao khuya nhớ ngập hồn

Thương mái nhà xưa lấm bụi đường
Thương tà áo trắng mỗi chiều vương
Thương trăng tối rụng quanh vườn mộng
Thương kẻ chân đơn khổ đoạn trường

Bến cũ chiều rơi làn gió chường
Quê nghèo khói nhạt trải ven nương
Hồn quê gợn bóng con thuyền nhỏ
Mỏi dấu chân ai giữa phố phường

Nhớ những lần trao ước hẹn hò
Nhớ làn tóc xõa gợn sầu lo
Nhớ hương ân ái đêm vừa gởi
Nhớ buổi chia ly bỏ chuyện trò

Đây bến đò xưa bước ngập ngừng
Đây chiều lỗi hẹn mắt sầu rưng
Đây đêm xao xuyến tình thu đợi
Đây ánh sao khuya lệ tủi mừng

Chỉ có câu hò chao gợn nước
Em về góc tối cũng cô đơn
Hiên xưa mẫu lá vàng thu rụng
Khép lại mùa yêu những oán hờn

Thôi nhé từ đây dấu muộn phiền
Dấu ngày tháng cũ những truân chuyên
Dấu câu thơ tận trong lòng đất
Dấu mảnh trăng soi cuối một miền

Xin ấm tình bên mẹ một thời
Xin chiều gió nhẹ tóc buông lơi
Xin nương lúa trổ thơm mùi sữa
Xin bóng cha che mát cuộc đời ./.

LCT 02112017

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

CÒN GÌ ĐỂ NHỚ


CÒN GÌ ĐỂ NHỚ

Thôi về đi còn đến làm chi nữa
Lời yêu đầu người hứa để rồi quên
Để ta ngồi nghe ngọn gió ru đêm
Tìm cảm giác môi mềm hương ái cũ

Tìm lại những vui buồn trong quá khứ
Có lời thơ nét chữ dối gian lòng
Có ngọt bùi khi sớm đợi chiều mong
Và những phút hoang lòng đêm trống vắng

Hãy để ta thả hồn trong khoảng lặng
Tìm dư âm sâu lắng bởi men tình
Và oán hờn cùng những tiếng miệt khinh
Khi bất chợt người đem tình đổi chác

Ta muốn quên đi một vì sao lạc
Thuở dòng thơ khao khát mảnh duyên hờ
Ta đi tìm cõi nhớ cũng bơ vơ
Vườn cỏ dại lời thơ buồn bã rụng

Có những khi chợt nghe lòng nao núng
Trong giấc mơ hờ hững gọi tên người
Những đêm về nỗi nhớ cũng chơi vơi
Tình một nẻo lời thơ buồn một nẻo

Em có đến vườn hoa xưa cỏ héo
Mảnh đất hoang còn réo gọi tên mình
Nhưng chẳng hề mong được kiếp hồi sinh
Tình lặng lẽ mãi bên hình với bóng

Thương nhớ lắm khung trời đêm gió lộng
Câu thơ vui như sóng vỡ trăng ngàn
Lời tình nồng nghe nỗi nhớ chứa chan
Ngày trở lại quên làn hương tóc rối

Thôi về đi để gió chiều ngưng thổi
Câu thơ xưa khép vội phía sau lòng
Để ngày về không có những chờ mong
Vùng trước mặt mây hồng thôi lơ lửng

Gác yêu đương câu thơ đành cụt hứng
Đời không nhau hờ hững cánh mây tàn
Ta bên đời với giọt nắng chiều tan
Hong kỷ niệm với những màn sương trắng

Gối vần thơ mang manh tình trĩu nặng
Lối thu xưa đã trắng nỗi thương chờ
Thôi em về khép lại những ngày mơ
Tình dã chết bên kia bờ vực thẳm ./.

LCT 01112017

BÀI HỌA :
*****
ĐÊM CÔ ĐƠN


Xa nhau rồi có còn chi đâu nữa
Cách phương trời gọt rửa mối tình quên
Hoang vắng lạnh bẽ bàng dưới màng đêm
Lòng trống trải nghe thèm mùi hương cũ

Ngoảnh quay nhìn chân trời xưa quá khứ
Xót xa đau thúc giục mãi trong lòng
Nhớ một thời ruổi bước để đợi mong
Khi không em phủ buồn lên hoang vắng

Chén đắng nào đưa ta vào khoảng lặng
Bờ yêu xưa uất nghẹn một mối tình
Hay anh nghèo em vội vã chê khinh
Quá phủ phàng chỉ mình anh ngậm chát

Trong cơn mơ chỉ mong cho bước lạc
ước ao lòng chẳng bạc mối duyên hờ
Hay ta thành kẻ dại nói vu vơ
Để không thấy những ngày thơ rơi rụng

Nay nhụt chí tâm hồn anh nao núng
Tiếc nuối thêm em cũng đã bên người
Mong nhẹ lòng canh cánh nỗi sầu vơi
Nhưng không thể chim trời xa muôn nẻo

Đêm đông về vườn hoang tàn ngã héo
Khối cô đơn mãi réo gọi bên mình
Khát khao rằng bến mộng được hồi sinh
Cho ánh lửa bình minh hừng soi bóng

Cuốn thu mình đêm dài nghe gió lộng
Câu yêu thương nhẹ bỗng giữa mây ngàn
Đè lên tâm nặng trĩu giọt sầu chan
Kỷ niệm xưa thêm quàng vương bối rối

Lá vàng bay xạc xào theo gió thổi
Lời câu thơ chẳng đổi ấm hương lòng
Tình ra đi không nói tiếng đợi mong
Đêm phó mặc chất chồng treo lơ lững

Nỗi cô đơn bao trùm thêm mất hứng
Mộng trăm năm khó vững tựa tro tàn
Án mây buồn kết tụ lại nhòa tan
Nghe như thấm mưa ngàn rơi phủ trắng

Khối tâm tư u hoài vương quá nặng
Cách xa nhau thấm nghẹn bởi câu chờ
Khi không còn tắt lịm cả đường mơ
Tình yêu bước lững lờ bên đáy thẳm


Nguyễn Lâm HT 01/11/2017

Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

NGÀN NĂM VẪN ĐỢI

( Bài bị mất đăng lại )
NGÀN NĂM VẪN ĐỢI

Người về đến đó rồi ư ?!!!
Sao ta cứ ngỡ như vừa nằm mơ
Đêm nay gió thổi hững hờ
Trăng chìm đáy nước sao mờ bóng mây

Người đi từ đó đến nay
Ba trăm sáu chục ngàn ngày nhớ không ?
Để ta đêm nhớ ngày mong
Còn người mãi đứng bên dòng thời gian

Người đi khi nắng Hạ vàng
Thu sầu trút lá Đông tàn trơ vơ
Giọt buồn níu mãi câu thơ
Xa người từ đó đến giờ chưa nguôi

Nắng mưa , mưa nắng ngậm ngùi
Ta như chiếc bóng đơn côi giữa đời
Người xa !!! Người đã xa rồi
Sao còn trở lại rối bời lòng ta

Nhìn người mắt ngấn lệ sa
Lòng ta quặn thắt xót xa tình sầu
Trời buồn đổ giọt mưa Ngâu
Ta ôm người đứng giữa cầu tương tư

Người về rồi lại đi ư ?!!!
Để ta mãi cứ thiên thu đợi người

LCT 31102017

MỘT ĐIỀU BỎ QUÊN


MỘT ĐIỀU BỎ QUÊN

Chợt nghĩ đời như mảng khói chiều
Trăng gầy ngã bóng cuộn hồn tiêu
Tình ưa dỗi mộng làm chao sóng
Biển muốn dìu mây vỗ ngọn triều
Thảm nỗi khung trời không tiếng nhạc
Thương vì kỷ niệm vắng lời yêu
Niềm đau chẳng đến từ tâm bão
Có lẽ nào quên chỉ một điều ./.

LCT 31102017
BÀI HỌA :
*****
BẾN CHIỀU 

Vời trông vạt nắng ngã sang chiều 
Giọng dế ngân dài ngỡ tiếng tiêu 
Sóng khẽ khàng chao từng đợt sóng 
Triều lay lắt cuộn mỗi đêm triều 
Nhờ mây chuyển hộ ngàn câu nhớ 
Gửi gió đưa giùm vạn dấu yêu 
Bẵng mấy thu rồi tăm cá nhạn
Mà tim vẫn nặng biết bao điều... 

Tường Vân 31/10/17

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

NGƯỢC DÒNG


NGƯỢC DÒNG

Bến cũ đò xưa trở ngược dòng
Sông chiều gió nhẹ thả buồm dong
Tình xa vạn lý miền mơ ảo
Nghĩa tới ngàn khơi nẻo mộng vòng
Nhỏ gợi tâm hồn qua nét chữ
Anh tìm ý tưởng giữa đường cong
Ngày tim cảm nhận niềm đau nhói
Đó cũng là khi chị gởi lòng ./
.

LCT 30102017

BÀI HỌA :
*****

THỔN THỨC MỘT THỜI
Chuyện xưa dĩ vãng lại quay dòng
Bến cũ về đây ngẫm mộng dong
Vạn dặm sông hồ mơ nghĩa ảo
Môn trùng sông nước mộng ân vòng
Thu về dạ nhớ miền hoa thắm
Hạ đến hồn thương nẻo ngõ cong
Thổn thức một thời tình trắc trở
Tâm đau một thuở nát tan lòng
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
30.10.2017
*****
THUYỀN XA BẾN HẸN 

Đành thôi bến hẹn đã thay dòng 
Để chuyến đò hờn kiếp ruổi dong
Bỏ ánh trăng gầy đêm trở lạnh 
Sầu con nước bạc lúc xoay vòng 
Chưa tường thế sự bao điều dối 
Đã chán tình đời mấy nẻo cong
Mỏi bước chân trần đêm khập khiễng 
Đường xa gánh nặng chỉ đau lòng !

Tường Vân 30/10/17

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

NỖI NHỚ MUỘN MÀNG & GIẤU LÒNG





NỖI NHỚ MUỘN MÀNG

Có lẽ nào mây gió cuốn đời ta
Ngày lặng lẽ hay là sương khói phủ
Bến tình kia con tim vừa tạm trú
Thì em ơi duyên cũ luyến lưu gì

Ta suốt đời ôm mãi tiếng sân si
Như mặt nước ước một vì sao rụng
Mảnh vườn hoang vẫn gió chiều thao túng
Lòng hoa đau mắt trũng mối ưu phiền

Cơn mưa buồn bất chợt ghé qua hiên
Tình lãng tử hão huyền câu duyên nợ
Có nhiều đêm chênh chao tìm sợi nhớ
Đêm hư hao trăn trở chuyện riêng mình

Bên kia đường vang vọng tiếng cầu kinh
Đời huyễn hoặc như phiên tình em giữ
Tiếng rao đêm xé lòng người lữ thứ
Chết câu thơ bất tử viết hôm nào

Chót đỉnh sầu nhòa nhạt một vì sao
Nghe giọt đắng cồn cào men hư ảo
Nước mắt rơi mặn tràn trên vai áo
Tình trăm năm khuynh đảo mảnh linh hồn

Ta muốn cùng em quật nấm mồ chôn
Tình một kiếp hay nỗi buồn năm tháng
Để chiều phai sợi nắng vàng phiêu lãng
Ta không em chễnh mảng gánh tơ tình

Chiều lại về ôm mặt nước bờ kinh
Em vẫn thiếu một bóng hình trong mộng
Và nơi đây đêm chao từng ngọn sóng
Nỗi ưu tư trầm bỗng điệu ru buồn

Nếu một ngày tình vắng nụ mưa hôn
Khi đêm đến chợt nghe hồn trống trải
Đó là lúc ta thèm cơn ngây dại
Đêm không nhau khắc khoải tận tâm lòng

Ta ru ngày bằng những nốt hoài mong
Câu thơ vỡ đậm dòng đêm tâm sự
Kể từ nay đi vào miền quá khứ
Cõi không nhau níu giữ chỉ thêm buồn ./.

LCT 29102017
*****
BÀI HỌA :
*****

KHÚC TÌNH ĐÔNG 

Đông lại về đơn lẻ chỉ mình ta
Con đường cũ nhạt nhòa cơn mưa đổ
Cây trút lá chim về đâu ngự trú 
Hỏi thời gian ấp ủ ước mơ gì 

Dòng Tương buồn chuyên chở mảnh tình si
Mà ngày tháng đâu dễ gì chịu rụng 
Đời lãng tử đã quen rồi phóng túng 
Để lòng ai nao núng những ưu phiền 

Ánh dương buồn lơ lửng chiếu bên hiên
Tình khắc khoải truân chuyên vì chữ nợ
Trang thơ cũ nhập nhằng câu quên nhớ 
Mỏi mòn ơi chuyên chở chuyện ta mình 

Góc Giáo đường vang vọng tiếng cầu kinh
Thầm trăn trở mảnh tình ai còn giữ 
Mùa đông đến lạnh lùng chân lữ thứ 
Chút niềm riêng biết gửi đến phương nào 

Anh đi rồi tôi chẳng hiểu vì sao 
Còn đọng lại một trời thu huyễn ảo 
Ôm nỗi nhớ tôi gùi trong manh áo 
Hờn thiên thu suy đảo mảnh tâm hồn 

Tình dại khờ sao chẳng nỡ vùi chôn
Rồi cứ thế bồn chồn theo ngày tháng 
Mùa thu cũ đã rơi vào quên lãng 
Vướng lòng ai lơ đãng sợi dây tình 

Góc đời buồn còn vọng tiếng đêm kinh
Hoài muôn thuở chuyện tình xa bến mộng 
Ngoài khơi đó biển bằng đang dậy sóng 
Mà nơi đây lạc lõng tiếng ru buồn 

Đêm lạnh lùng xao xuyến nụ môi hôn
Tình xa vắng nửa hồn nghe trống trải 
Ta chợt ước trở về thời thơ dại 
Được cùng anh trang trải tiếng tơ lòng 

Tháng ngày chờ se sắt nỗi niềm mong
Sầu hoang hoải góc lòng câu tâm sự
Miền miên viễn đã vùi trong quá khứ 
Để hồn ai tư lự những đêm buồn !

Tường Vân 29/10/17

*****

HOÀI MONG

Anh đi rồi còn lại một mình ta
Chiều phố núi nhạt nhòa cơn mưa phủ
Cánh chim côi vội tìm nơi ẩn trú...
Bới tàn tro ta còn lại chút gì ...?

Thuở đầu đời với non dại ngu si
Mơ trăng sao, ngắm lá vàng rơi rụng...
Rất hồn nhiên khi ai vừa lúng túng...
Hồn thênh thang chẳng đọng chút ưu phiền...
...
Mặc dòng đời cứ hối hả qua hiên...
Ta chẳng biết mình duyên mà không nợ
Cứ vô tư đan thương rồi kết nhớ
Mộng trầu cau, chỉ thắm cột đôi mình...

Chiếc lá vàng lơ lửng giữa dòng kinh
Gấp lời yêu ta âm thầm cất giữ
Riêng người vui bước chân dài lữ thứ...
Mảnh trăng thơ chia cắt tự hôm nào...!

Bên dốc đời ta lặng ngắm trăng sao
Tự ủi an đó là cơn mộng ảo
Nghe nắng chiều nhạt nhòa trên vai áo
Nghe heo may lạnh buốt cả tâm hồn...!

Gom thư tình trăm lá cũ đem chôn
Cùng chữ yêu chất chồng theo ngày tháng...
Lời thề hẹn đã trôi vào quên lãng
Nợ không duyên ta gặm nỗi đau tình

Tiếng chuông chùa...vang vọng những lời kinh
Giọt nước mắt ướt nhòa đêm huyễn mộng
Nghe chênh chao ,sầu dâng bao lớp sóng...
Khúc tương tư...ôi điệu sáo u buồn !

Kỷ niệm nào cùng những dấu môi hôn
Những câu yêu bao ngày ta nếm trải...
Giờ còn chi ngoài mênh mông hoang dại...
Nỗi cô đơn ngập ngụa giữa cung lòng

Ta tháng ngày cùng với những hoài mong...
Mơ đoạn kết hòa chung dòng tâm sự
Cho dĩ vãng trôi về miền quá khứ
Khép lại trang tình sử nhốm đau buồn !

GIẤU LÒNG

Lỡ hận đời nên phải giấu lòng
Đâu còn những sớm đợi chiều mong
Tình anh kẻ nọ tìm thay bóng
Nghĩa chị người kia muốn đổi dòng
Chuyện ái ân giờ bao ngã mỏng
Câu tình nghĩa lại lắm đường cong
Vần thơ gãy đổ nằm đơn bóng
Mở mắt nhìn nhau cũng loạn tròng ./.

LCT 29102017
BÀI HỌA :
*****
NGÀN DÂU MỘT THOÁNG
Hoài mơ mãi mộng khổ tâm lòng
Lặng lẽ hiên đời có chi mong
Lẩn thẩn suy đi ngồi mệt bến
Lao lư ngẫm lại ngó mỏi dòng
Ân tình một thuở chừ im ỉm
Nghĩa bậu bao thời đã cỏn con
Có phải vô thường đang dẫn lối
Ngàn dâu một thoáng nhẹ qua tròng
Hương Thềm Mây - 29.10.2017
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
*****


VÌ…
Vì chưng nhút nhát sợ run lòng
Phố đẹp bao người chẳng dám mong
Giữa nắng,ôi à lo chóng mặt
Ngoài mưa,í ới sợ trôi dòng
Bè đông trốn rượu ra đường tắc
Bạn lắm xua trà chạy ngõ cong
Ám ảnh trần gian đời loạn nhiễu
Nên chi mắt bệnh kiếng da tròng

Lý Đức Quỳnh
*****

CÓ LẼ NÀO

Hờn em giữ kín ở trong lòng
Biết ngõ yêu này hết được mong
Lối cũ mây vờn quay trở hướng
Đường xưa nắng quyện đẩy xa dòng
Chìm bên rượu đắng làn hương mỏng
Cạn giữa men sầu vạt gió cong
Vỡ vụn câu thề hôm mộng ước
Vì đâu chẳng hiểu giọt lưng tròng..!!

HT 29/10/2017